kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học văn 8

Tập làm văn số 1 lớp 8 đề 1 là một trong những đề tham khảo mà sgk đưa ra gợi ý viết bài văn tự sự lần 1 mà các em cần tham khảo:

Đề cương Kể về ngày đầu tiên đi học của bạn

Bạn đang xem: kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học văn 8

I. Giới thiệu:

– Dẫn dắt vào chủ đề văn tự sự: kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

( Gợi ý:

– Tôi tình cờ nhìn thấy bức ảnh này vào ngày đầu tiên đi học.

– Quà kỷ niệm ngày đầu tiên đi học,…)

Đáng nhớ nhất là những cảm giác hoang mang, hồi hộp và sợ hãi.

II. Thân bài:

*Hồi ức của tôi trước buổi học đầu tiên

– Trước khi đi học, mẹ tôi mua cho tôi quần áo mới và cuốn sách mới. Đói không ngủ được.

– Trằn trọc rồi lại ngồi dậy loay hoay với chiếc cặp mới và những cuốn sổ còn thơm mùi giấy.

Buổi sáng, tôi dậy thật sớm, thay bộ đồng phục mới toanh mẹ mua cho mấy hôm trước. Trong lòng bồi hồi khôn tả.

* Những kỉ niệm của em trên đường đến trường:

– Gọn gàng trong chiếc áo sơ mi trắng quần xanh, đội mũ lúp đi bên cạnh mẹ.

– Bầu trời buổi sáng trong xanh, cao vời vợi, vài tia nắng xuyên qua cành lá. Một vài chú chim đang ríu rít.

- Xe cộ tấp nập, tiếng còi inh ỏi.

- Hàng quán 2 bên đường đã dọn ra ngoài, buôn bán nhộn nhịp.

– Có rất nhiều học sinh với khăn quàng đỏ trên vai, tươi cười cắp sách đến trường.

– Ngày đầu tiên của năm học mới nên phụ huynh đưa con đến trường rất đông.

– Em thấy mấy anh chị trong xóm, các bạn cùng lớp mẫu giáo cũng được bố mẹ đưa đến trường.

– Khung cảnh quen thuộc mọi ngày, nhưng hôm nay cảm giác thật khác.

– Lòng em hồi hộp xen lẫn rụt rè khi đến gần cổng trường tiểu học.

* Kỉ niệm của em khi bước vào sân trường:

– Ngôi trường bề thế hơn, khang trang hơn nhà trẻ.

– Trước cổng trường treo băng rôn màu đỏ có dòng chữ em đánh vần được: “Chào mừng năm học mới”.

– Sân trường rộn ràng cờ hoa, học sinh, phụ huynh, thầy cô… trông ai cũng tươi vui, rạng rỡ, quần áo tươm tất.

– Anh chị vui vẻ trò chuyện với nhau sau ba tháng hè mới gặp lại nhau.

– Tôi quan sát thấy nhiều bạn chắc cũng là học sinh mới vào lớp 1 như tôi bởi vẻ rụt rè, nhiều bạn còn níu tay mẹ khóc nức nở khiến tôi cũng rơm rớm nước mắt.

– Tiếng trống vang lên, theo hiệu lệnh của cô giáo, các bạn nhanh chóng xếp hàng vào lớp. Chỉ có bọn học sinh lớp một chúng tôi là bối rối không biết phải làm gì.

– Chúng tôi được các cô chủ nhiệm gọi, nhiều cô gọi nhưng sợ im lặng nên không trả lời cô, để rồi phụ huynh phải lên tiếng thay. Khi nghe gọi tên mình, tôi giật mình. Tim đập nhanh. Trán đầy mồ hôi. Dù đã đi nhà trẻ nhưng trong lòng vẫn thấy hồi hộp, sợ hãi. Khi tôi buông tay mẹ để bước vào dòng người, tôi cảm thấy bơ vơ và lạc lõng. Thế là tôi bước vào một thế giới khác: Rộng lớn hơn và nhiều màu sắc hơn. Nhiều bạn bật khóc, bám lấy mẹ không chịu xếp hàng, cô giáo phải dỗ dành. Những người khác cũng khóc.

– Cô hiệu trưởng bước lên bục đọc diễn văn khai giảng năm học mới.

– Rồi cô giáo chủ nhiệm dẫn chúng tôi vào lớp. Tôi ngoảnh lại nhìn mẹ, ngập ngừng bước đi. Mẹ phải an ủi cô.

* Kỉ niệm của em khi bước vào lớp học:

– Ngồi xuống, nhận lớp đầu tiên. (Ấn tượng sâu sắc về tâm trạng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, hồi hộp, gần gũi và tự tin,..).

- Mùi vôi mới, bàn ghế sạch sẽ...

– Quan sát quang cảnh lớp học: Mọi người ngồi ngay ngắn, háo hức chào đón tiết học đầu tiên.

III. Kết thúc:

– Kỉ niệm ngày đầu tiên đi học sẽ là kỉ niệm đáng nhớ nhất trong tuổi thơ của mỗi chúng ta.

Với dàn bài gợi ý ở trên, các em đã hình dung được dàn ý của một bài văn tự sự mà mình cần phải có, đồng thời có thể hoàn thành bài văn của mình một cách tốt nhất, dưới đây trường Mầm non - Nhà trẻ Hà Nội cũng gợi ý cho các em một số bài văn mẫu liên quan đến chủ đề này .

Đừng quên bạn có thể   tham khảo thêm các bài soạn văn lớp 8 khác nữa nhé!

Văn tự sự kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

Bài 1

Bài văn mẫu kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học ngắn nhất

Tất cả học sinh chúng ta đều gắn liền với biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò. Đối với tôi, có lẽ kỉ niệm về ngày đầu tiên đến trường khi bước vào lớp 1 là ấn tượng sâu sắc nhất.

Những ngày trước đó tôi đã ở trong một tâm trạng sôi nổi. Có điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra trong căn phòng nhỏ. Mẹ tôi đã chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết cho tôi. Những cuốn sổ đã được mẹ cô dán nhãn cẩn thận vài tuần trước. Mẹ giúp tôi xếp chiếc ngai ngắn vào chiếc cặp xinh xắn. Mọi người vẫn đang nói chuyện. Họ nói về tôi. Mẹ tôi mặc thử cho tôi một bộ đồng phục, quần tây và áo sơ mi trắng, trông rất đẹp. Đứng trước gương, tôi thấy lạ nên phì cười. Bà nội vỗ đầu khen: ‘‘Cháu ngoại lớn rồi, trông chững chạc quá! Ngày mai con sẽ là học sinh lớp một! Cố gắng học tập thật tốt nhé!"

Sáng hôm sau, như bao người khác. Mẹ con tôi đi trên con đường dài và hẹp. Con đường này tôi đã thường đi qua nó. Nhưng lần này cảm giác là lạ. Mỗi cảnh có thể thay đổi lớn. Cánh đồng lúa, bây giờ lạ hơn xưa, dường như vàng hơn ngày thường. Hai hàng cây bên đường đung đưa trong gió như vẫy chào đón em đến trường.

Xa xa, sau những hàng cây to, cổng trường dần hiện ra trước mắt tôi. Phía trên là tấm bảng lớn màu xanh ghi tên trường. Đến trường, đập vào mắt tôi lúc này là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, có rất nhiều bạn học sinh cũng được bố mẹ đưa đến trường như tôi. Tôi và mẹ bước vào sân trường. Một ngôi trường đồ sộ với 3 tầng hiện ra trước mắt tôi. Làm tôi cảm thấy thật nhỏ bé. Nên chỉ biết ốp lưng. Sân trường ngày càng đông. Đó là lúc tâm trạng tôi ngay lập tức trở nên hồi hộp và lo lắng hơn. Tay tôi siết chặt tay mẹ. Mẹ cúi xuống vuốt tóc tôi. Bỗng tiếng trống trường vang lên. Tôi phải tạm biệt mẹ, cùng các bạn xếp hàng vào lớp. Tôi im lặng, không dám nhìn thầy đang đứng trước cửa. Đầu tiên cô gọi tên tôi, tôi giật mình bật khóc khiến các bạn khác cũng khóc theo. Cô ấy hỏi tôi và hỏi:

– “Bạn tên là Trâm Anh phải không?”

Tôi vừa nói vừa khóc:

Xem thêm: sorting là gì

- "Vâng đúng"

Cô tiếp tục hỏi

"Sao em lại khóc, chúng ta về nhà sớm thôi"

"Đi thôi, lên lớp đi!"

Rồi tôi bước vào lớp, các bạn phía sau cũng thôi khóc. Rồi bạn cũng vào đi. Lớp học rất sạch sẽ, rộng rãi và thoáng mát.

Bàn ghế được sắp xếp rất ngay ngắn. Cô vào lớp, giới thiệu, sắp xếp chỗ ngồi và bầu lớp trưởng của lớp. Vì tôi lùn hơn những người khác nên tôi phải ngồi ở bàn đầu tiên. Lúc này tôi bình tĩnh hơn, tôi cũng quen được bạn bên cạnh và nhiều bạn khác. Tôi rất vui và nói với mọi người

Sau buổi học đầu tiên đó, tôi rất vui vì tôi đã kết bạn với rất nhiều người. Tôi rất tự hào vì mình đã lớn, đã là học sinh lớp 1 rồi. Em phải cố gắng học thật giỏi để ông bà, cha mẹ, thầy cô vui lòng. Bây giờ tôi đã học lớp tám nhưng tôi vẫn nhớ lần đầu tiên trở lại trường vào năm lớp một.

Mặt khác, để hiểu rõ hơn về cảm nhận và từ ngữ có thể dùng để hoàn thành bài tập làm văn số 1 lớp 8 tập 1 này, các em có thể tham khảo thêm: Cảm nhận của em về chất thơ trong truyện Tôi đi học

Bài 2

Bài văn mẫu kể lại buổi đầu tiên đi học của học sinh lớp 8

Khi tôi đang sắp xếp lại tủ sách cũ để sắp xếp một góc học tập cho năm học mới khi tôi bước vào lớp 8, tôi đánh rơi một bức ảnh kỉ niệm cấp một, chụp cùng các bạn nhân ngày nhận thưởng cuối năm. Nhìn những gương mặt ngây thơ của tôi và các bạn ngày ấy… kí ức của ngày đầu tiên đi học tiểu học lại hiện về trong tâm trí tôi, rõ nét như một thước phim.

Đó là một buổi sáng đầu tháng chín. Sau một đêm mưa Sài Gòn, nắng ấm dịu dàng… Mẹ gọi tôi dậy sớm, mặc cho tôi chiếc áo sơ mi trắng cổ lá sen và chiếc váy xanh nước biển mẹ may cho. Ủi tối qua. Mẹ bảo quay đi quay lại mấy lần, tôi hồi hộp lúng túng làm theo lời mẹ… Rồi mẹ ôm tôi và nói: – Con gái mẹ lớn rồi, năm nay con không được mặc áo bông. Mẫu giáo cũng vậy, tôi học lớp một ở trường này. Anh cảm thấy mình sẽ thay mẹ dạy em những điều mới, đồ tốt, em nhất định phải nghe lời! Trên đường đi, tôi lo lắng nhủ thầm: Không biết thầy có khó không? Sao mẹ mua quyển Tiếng Việt nhiều chữ thế? Tôi đã học tất cả và nhớ tất cả? Còn cuốn Toán và bao nhiêu cuốn sách khác, sao nó dày cộp, không giống sách tô màu của nhà trẻ!… Hai bên đường người và xe chạy ngược xuôi, gật gù, tôi ngồi sau xe mẹ. , tôi loáng thoáng nghe mẹ căn dặn: - Vào trường phải lễ phép chào các cô, các cô, tìm xem lớp 1 C ở đâu rồi đứng vào hàng, bạn nào chen lấn thì tạm nhường. Bạn bè; Bắt nạt con thì phải nói cho đàng hoàng, cố tình gây sự thì phải báo với cô giáo, không được đánh nhau với bạn!…

Đến cửa trường, nghe mẹ kể thế, tôi lại càng ngại bước vào sân… mặt tôi đơ ra… nhìn mẹ tôi lo lắng như sắp khóc! Mẹ tôi cười, ôm lấy tôi và nói: - Mẹ chỉ nói con cứ lo, chứ trường này, bạn bè con cũng có cha mẹ, hướng dẫn và dạy dỗ con như cha mẹ đã từng dạy dỗ con vậy. Nhưng! Chào các bạn: Hôm trước khi xem danh sách lớp mình thấy có tên bạn Bình Minh và bạn Anh Dũng, hai bạn cùng lớp mẫu giáo ngày xưa, các bạn có nhớ không? Nghe vậy, tôi nín khóc, mỉm cười gật đầu tạm biệt mẹ. Cầm chiếc cặp vừa nặng vừa cồng kềnh, tôi lúng túng bước vào sân trường, cổng trường đã chật kín học sinh… Tôi nhìn quanh xem lớp 1C của mình đâu mà chỉ thấy thấp thoáng các anh chị. lớp bốn, lớp năm chạy quanh tôi, chơi trò đuổi bắt vui vẻ…. Chúng ngăn tôi tìm đường về lớp, nhưng rồi lại cho tôi yên tâm: Trường này vui lắm Hình như, chắc vài ngày nữa, tôi sẽ chơi với các bạn Bình Minh, Anh Dũng và các bạn mới tại đây! Nghĩ vậy, tôi mỉm cười và kiên nhẫn hơn, tìm lớp mình chưa?

Vừa đi trên sân tìm lớp học, tâm trí tôi lại miên man nhớ lại giọng đọc bài văn hay của mẹ đêm qua: “Con ơi! Hiện nay, không có trẻ em nào không đến trường. Hãy nghĩ đến những lúc công nhân làm việc cật lực cả ngày, thậm chí phải đi học vào ban đêm, những cô gái trẻ bị giam trong xưởng cả tuần, Chủ nhật đến, rủ nhau đi học, bộ đội đã về hết. Giờ tập cũng mang sách ra học, viết. Ngay cả những đứa trẻ mù lòa, những đứa trẻ lạnh lùng, chúng đều được đến trường.

Mỗi sáng ra đường, tôi thường nghĩ thời buổi này ở thành phố chắc có đến 30.000 đứa trẻ như các em, ba tiếng vào lớp cho mở mang đầu óc. … Thử tưởng tượng cũng giờ này, có những đứa trẻ lêu lổng trong ngõ xóm, dạo chơi nơi đô thị sầm uất, dưới bầu trời oi ả hay trong mưa tuyết lạnh giá, chúng chèo thuyền trên miền đất không chằng chịt những dòng sông, chúng đạp xe những con ngựa trên những cánh đồng trống hoặc đi xe trượt trên đồng bằng băng giá, họ xuống thung lũng, lên đồi, băng rừng, lội suối, băng qua những ngọn đồi xa xôi. hoang vu. Mặc những bộ trang phục khác nhau, nói hàng trăm ngôn ngữ khác nhau… Từ ngôi trường lấp lánh trong tuyết ở Canada đến mái trường học hẻo lánh giữa Ả Rập, hàng triệu triệu trẻ em học cùng một thứ. nhau theo những cách khác nhau… Trong “tổ kiến ​​sinh viên” đó, tôi rất vinh dự được là một phần của… Tiến lên, người lính nhỏ bé trong đội quân vĩ đại đó! Con ơi, hãy cố gắng chiến đấu, lấy sách vở làm vũ khí, lấy lớp học làm quân đội, lấy thế giới làm chiến trường, coi dốt nát là kẻ thù, lấy văn minh nhân loại làm chiến thắng, nhất định phải phấn đấu. Hãy luôn chiến đấu và đừng bao giờ hèn nhát!" Khi tôi đứng xếp hàng cho lớp 1C một lúc sau, cô giáo mới của chúng tôi xuất hiện. Đó là cô N, một cô giáo gầy và tận tụy. Cô hướng dẫn chúng tôi so hàng rồi dẫn chúng tôi vào lớp. Buổi học đó, cô giáo sắp xếp chỗ ngồi và chia nhóm cho chúng tôi, vui nhất là tôi và Bình Minh được xếp vào cùng một nhóm, cô còn bảo mua bao nhiêu sách, dán nhãn bìa ra sao. cách giơ tay phát biểu và những trường hợp bạn ấy sẽ được thưởng… Càng ngày tôi càng thấy nhiều điều mới mẻ và thú vị… Reng… Reng… lúc đó tôi cùng bạn Bình Minh và một bạn mới chạy đuổi bắt nhưng Chẳng may lúc gần đỡ được Minh, em trượt chân ngã, đầu gối máu tuôn ra, các chị chỉ “phòng y tế”, hai bạn dìu em vào phòng y tế, nhìn vẻ mặt lo lắng của các chị. bạn cũ và bạn mới, tôi rất cảm động, tôi thấy họ cười: “Không sao đâu, không đau đâu, chơi tiếp chứ?”. Nhưng bạn Minh nói: “Vậy thì cậu vào trong nhờ cô y tá băng bó cho rồi chúng ta chơi tiếp nhé!”.

Những giọt “An Con” làm tôi nóng bừng, thổn thức và nhăn nhó. Nhưng sau khi y tá lau và băng lại thì hết đau. Chúng tôi tiếp tục chơi ở hành lang lớp một. Thế mà vào lớp được hai tiết nữa, tôi thấy đói và nhớ mẹ lạ lùng, tôi cố quên hình ảnh của mẹ để nghe mẹ giảng bài… cho đến khi tiếng trống trường báo hiệu giờ tan học. Đột nhiên một giọng nói đột nhiên vang lên: "Con trai, ngồi ở chỗ đó lâu như vậy làm gì? Đã dọn dẹp sắp xếp xong chưa? Đi ăn tối đi!" Khi ngoảnh lại, mẹ đã kéo tôi về với thực tại: năm lớp tám đang đợi tôi. Tạm biệt mùa hè!

>> Xem thêm: Phân tích nhân vật tôi trong truyện ngắn Tôi đi học

Bài 3

Bài văn mẫu tự sự ngày đầu tiên vào lớp 1

Vậy là năm nay em đã là học sinh lớp 8, đã là một học sinh trưởng thành không như ngày này 8 năm trước. Tôi đã tám lần dự lễ khai giảng, nhưng ngày đầu tiên đi học của lớp Một luôn để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức của tôi và có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được kỷ niệm ngày hôm đó.

Đêm trước ngày khai giảng tôi sống trong tâm trạng vừa lo lắng vừa háo hức, đó có lẽ là tâm trạng chung của những tân sinh viên như tôi. Một điều gì đó rất, rất quan trọng đang xảy ra trong ngôi nhà nhỏ của gia đình tôi. Như thường lệ, mẹ luôn là người chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho tôi. Sách giáo khoa, vở bài tập các loại có hình chú chuột Mic Key, công chúa váy hồng... . Bảng nhỏ, phấn viết, dụng cụ vệ sinh, bút mực, bút chì… tất tần tật. Tôi xếp gọn mọi thứ vào một chiếc cặp xinh xắn có hai quai để đeo trên vai cho tiện. Mọi thứ đã sẵn sàng cho một ngày khai trương ấn tượng.

Hôm đó, mọi người thức rất khuya để nói chuyện và thảo luận, nhưng tất nhiên nhân vật chính là tôi. Mẹ mặc thử cho tôi bộ đồng phục tiểu học: áo sơ mi trắng ngắn tay và quần tím. Đứng trước gương, tôi thấy lạ quá nên cười ngượng nghịu. Bà nội vỗ đầu khen: "Cháu ngoại lớn rồi, trông chững chạc quá! Mai cháu vào lớp một rồi! Cố gắng học nhé cháu!"

Dù là một cô gái dễ ngủ nhưng đêm đó cô phải nằm rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ. Biết bao ý nghĩ tưởng tượng về ngày mai cứ hiện lên trong đầu tôi. Đầy niềm vui nhưng cũng không khỏi lo âu.

Sáng hôm sau, mẹ chở tôi đến trường bằng ô tô. Ngồi sau xe nhìn cảnh vật hai bên đường thấy cái gì cũng mới lạ. Trường tiểu học Đàm Duy Thanh chỉ cách nhà chừng cây số mà sao tôi thấy xa quá! Trước cổng trường là tấm băng rôn màu đỏ với hàng chữ vàng tươi: Chào mừng năm học mới 2010 - 2011. Hai hàng cờ phướn đủ màu tung bay trong gió sớm trông như những bàn tay vẫy thật đẹp. Niềm vui ngập tràn khắp nơi, từ bầu trời trong xanh, từ ánh nắng trong veo, từ tiếng chim hót líu lo trong vòm lá lấp lánh sương thu, từ những gương mặt trẻ thơ ánh lên niềm hạnh phúc và tin tưởng.

Trong sân trường người đông như hội. Các chàng trai tỏ ra dũng cảm hơn. Các cô bé bẽn lẽn quấn lấy chân mẹ không muốn rời. Tôi cũng vậy. Nhìn ngôi trường ba tầng rộng lớn, tôi thấy mình thật nhỏ bé! Mẹ khuyên tôi nên bình tĩnh, vui vẻ và làm quen với chỗ đông người. Dù đã cố gắng hết sức nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch với những cảm xúc khó tả.

Một hồi trống lớn vang lên. Lễ khai giảng sắp bắt đầu. Những học sinh cuối cấp với khăn quàng đỏ thắm trên vai xếp hàng ngay ngắn. Phụ huynh giao con cho cô giáo chủ nhiệm lớp một. Đâu đó vang lên tiếng thổn thức, tiếng gọi mẹ nho nhỏ. Tôi không khóc, nhưng nước mắt cứ trào ra quanh mắt. Một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng. Tôi nóng lòng rời tay mẹ, cùng bạn bè xếp hàng vào lớp.

Ngày khai trường đầu tiên trong đời học sinh mới long trọng và trang nghiêm làm sao! Tiếng trống trường thôi thúc, làm náo nức lòng người. Quốc kỳ tung bay trên đỉnh cột. Thầy và trò đứng nghiêm, mắt dán chặt vào lá cờ Tổ quốc. Quốc ca vang lên trên sân trường đầy nắng.

Thầy hiệu trưởng đọc lời khai giảng năm học. Rồi cô dặn dò, dặn dò chúng tôi nhiều điều. Cô chúc chúng em học tập ngày càng tiến bộ.

Buổi lễ kết thúc, chúng tôi theo cô Hồng lên lớp. Lớp Một A gồm bốn mươi học sinh. Tôi rất vui khi được gặp lại Sơn và Hải, hai bạn cùng lớp tại trường mầm non Sơn Ca. Chỉ một lúc sau, tôi biết các bạn ngồi cùng bàn là Hoa, Tâm và Ngọc. Cái chào bẽn lẽn và ánh mắt ngạc nhiên dễ thương quá!

Tan học, mẹ đợi ở cổng trường. Ríu rít như một chú chim con, tôi kể cho mẹ nghe những câu chuyện về ngày khai trường, cho đến tận bây giờ, những hình ảnh đó vẫn còn nguyên vẹn trước mắt tôi. Nó đã trở thành một kỉ niệm đẹp và khó quên của tuổi thơ.

Bài 4

Ngày đầu tiên đi học là ngày cha mẹ dắt tay chúng ta đến trường

Ngày đầu tiên đi học, đó là ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. Ngày hôm đó đánh dấu sự kiện mỗi chúng tôi bước vào con đường học tập. Năm nay tôi đã học lớp 8, đã quá quen thuộc với không khí trường lớp, nhưng bất chợt nhìn thấy những em học sinh lớp 1 được bố mẹ dắt tay đến trường, tôi lại thêm xao xuyến, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm thơ ngây. Những chú bé thơ, chú bé chập chững bước vào cổng trường trong vòng tay yêu thương của mẹ.

Đó là một ngày tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một buổi sáng cuối thu êm đềm, bầu trời cao trong vắt với ánh nắng vàng rực rỡ. Mùa thu quê tôi thật đặc biệt - mùa thu miền Trung - không lạnh như miền Bắc hay quá nóng như miền Nam. Nó ngọt ngào và nhẹ nhàng. Đó thực sự là một khoảnh khắc dễ nhớ. Đây có phải là lý do mùa thu là mùa tựu trường? Tôi nao núng trước những tưởng tượng ngây thơ của một đứa trẻ sắp đối mặt với một biến cố quan trọng. Thực ra khi còn bé, tôi không có nhiều cảm xúc về ngày đầu tiên đi học và cũng không biết hôm nay là ngày gì, nhưng nhìn sự quan tâm và tất bật của người lớn, tôi phần nào nhận ra rằng có một điều gì đó quan trọng. Hôm nay mẹ sẽ là người đưa con đi học. Quê tôi không ở thành thị, cũng chẳng phải chốn giàu sang, đó là một vùng quê đầy chân quê và mộc mạc. Trên đường đến trường, tôi thấy rất nhiều học sinh và phụ huynh của họ. Tôi để ý từng nét mặt lo lắng của họ, kể cả những đứa trẻ hay chơi với tôi, cùng với sự chăm chú của những người lớn như mẹ tôi. Điều đó làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng vì thế mà càng làm tôi trăn trở hơn. Lúc ấy tâm hồn nặng trĩu, nhưng rồi nhẹ bẫng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai với làn gió nhẹ thổi qua, làm dịu đi bao ưu tư của tâm trạng.

Ồ, đó là trường học, nơi tôi sẽ đến. Tôi lờ mờ nhận ra vì nó khang trang và rộng lớn hơn bất cứ ngôi nhà nào tôi từng thấy. Mẹ xoa đầu tôi nhẹ nhàng nói: “Con ơi, trường của con ở đây. Đây sẽ là nơi trau dồi đạo đức và tri thức cho các em.” Thật vậy, tâm trạng của tôi thay đổi mỗi lần. Bây giờ tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ bủn rủn. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng nhảy theo bước chân của mẹ tôi. Đi được một đoạn, ngôi trường đã hiện ra rõ ràng trước mắt chúng tôi. Trước mặt tôi là cổng trường rộng lớn với những nét chữ in hoa. Xung quanh đó là hàng trăm học sinh khác với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn ôm chân mẹ, người khác khóc. Chợt có tiếng khóc phía sau, tôi liền chạy đến úp mặt vào mẹ mà nghẹn ngào không thể tả. Nước mắt trào ra trong cổ họng tôi. Mẹ an ủi tôi bằng những lời ngọt ngào, khiến tôi lấy lại can đảm lau nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một giáo viên đang đi về phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn cô, rồi cô nhỏ nhẹ: “Cho em vào lớp đi. Lớp em đó mà”. Giọng cô ấm áp, trong trẻo và ngọt ngào khiến tôi không còn sợ hãi nữa, cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo cô và cảm nhận mùi áo dài của cô.

Cô nói: “Lớp mình đây. Tý tập trung khai giảng xong sẽ về học". Bỗng có tiếng trống vang lên làm tôi giật nảy mình ôm lấy thầy. Thầy cười, xoa đầu tôi bảo: "Đó là tiếng của cái trống trường. Đã đến giờ tập trung rồi". À, thì ra là tiếng trống trường. Xưa nay tôi chỉ nghe tiếng trống cơm nhỏ nhỏ của những đêm rằm Trung thu. Chưa bao giờ tôi nghe thấy tiếng trống trường. Đó buổi sáng, lần đầu tiên tiếng trống trường vang lên trong lòng - nhịp trống rộn ràng, thôi thúc, làm tim tôi muốn nhảy múa, tim tôi bồn chồn muốn khóc.Tiếng trống khai trường đầu tiên ấy - ai mà ngờ được đó sẽ là nguồn cảm xúc theo tôi suốt cuộc đời học tập Rồi chúng tôi xếp hàng trước lá cờ đỏ sao vàng Cô giáo hô cờ chào thật to Chúng tôi đứng im không hát vì hầu hết chúng tôi đã hát hồi đó chưa biết quốc ca, mới vào lớp, buổi đầu tiên thầy dạy quốc ca, chúng tôi hát say sưa, hào hùng, thuộc lòng rất nhanh vì thầy bảo mỗi khi chào cờ chúng tôi phải hát dưới cờ. chào cờ chứ không đứng im như hôm nay.

Không biết từ lúc nào ngồi trong lớp, tôi nhìn ra cửa sổ và thấy bóng dáng thân thương của mẹ giữa lớp học đông đúc đang cố dặn dò các em cẩn thận trước khi rời cổng trường. Mẹ cũng nhẹ nhàng dặn tôi: “Con cố gắng ở cho khỏe, trưa mẹ đón con về”. Câu nói của mẹ khiến tôi không còn sợ hãi nữa. Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói ngọt ngào ban nãy. Thì ra là cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng em không còn băn khoăn gì nữa, em hoàn toàn bình tĩnh và chúng em bắt đầu làm quen với thầy. Các bạn không còn ngạc nhiên nữa, bắt đầu chơi đùa và làm quen với nhau. Những bộ bàn ghế còn thơm mùi gỗ mới, những chiếc bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ… tất cả khiến tôi tò mò, thích thú. Cô bạn ngồi cạnh tôi mập mạp nhưng trắng trẻo và nở nụ cười tươi rói đón tôi. Bạn khoe rằng bạn đã đọc những từ cô giáo viết trên bảng. Chúng tôi trò chuyện một lúc trước khi lớp học bắt đầu. Cô hướng dẫn nhiều lần, kiểm tra sách và dạy cả lớp cách cầm bút. Giọng cô ấy trầm và khỏe, khiến tôi tin vào điều đó. Tự nhiên tôi cảm thấy gắn bó với lớp học mới. Em đọc chữ a, b, c bằng cả trái tim, bằng tình yêu thương của gia đình, cha mẹ và thầy cô. Nắng dừng lại bên cửa lớp nhìn chúng em học bài. Những tia nắng ấm áp như trong những câu chuyện cổ tích mẹ kể hàng đêm.

Với tôi, nếu không có ngày đầu tiên đi học con chữ - phút đầu tiên được “thầy”, lần đầu tiên được nghe tiếng trống trường và được đứng dưới lá cờ hát Quốc ca… không có gì sâu sắc. với mái trường và tuổi thơ? Tâm hồn tôi sẽ tội nghiệp biết bao. Những kỉ niệm đẹp ngày đầu tiên đi học ấy đã góp phần bồi đắp tâm hồn thơ mộng của em!

Một bài văn tham khảo tương tự mà giáo viên có thể gợi ý với bài văn này là: Nghị luận khuyên bạn học hành chăm chỉ hơn

Bài 5

Bài văn mẫu kể lại ngày đầu tiên đi học hay nhất

“Ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ vỗ về con yêu…” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi tôi chuẩn bị bước vào lớp một. Khi ngâm nga bài hát này, lòng em bồi hồi nhớ về những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học. Ngày đầu tiên đi học, đó là ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. Ngày hôm đó đánh dấu sự kiện mỗi chúng tôi bước vào con đường học tập. Năm nay em học lớp 8, em đã quá quen với không khí đến trường, nhưng nhìn lại chiếc cặp mà chú tặng em tuần trước, em càng thêm bồi hồi, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, ngọt ngào của một cậu bé. Em chập chững bước vào cổng trường trong bàn tay gầy guộc nhưng đầy yêu thương của ngoại.

Đó là một ngày tôi sẽ không bao giờ quên. Hôm ấy tiết trời se lạnh của mùa thu, mây bồng bềnh, cũng là báo hiệu một năm học mới sắp đến, một năm học mới bắt đầu. Tôi nao núng trước những tưởng tượng ngây thơ của một đứa trẻ sắp đối mặt với một biến cố quan trọng. Thực ra khi còn bé, tôi không có nhiều cảm xúc về ngày đầu tiên đi học và cũng không biết hôm nay là ngày gì, nhưng nhìn sự quan tâm và tất bật của người lớn, tôi phần nào nhận ra rằng có một điều gì đó quan trọng. Hôm nay bà sẽ là người đưa đón em đi học, bố mẹ đi làm xa không đưa đón được nhưng nghe bà ngoại nói bố mẹ cũng rất háo hức cho ngày này. Quê tôi không ở thành thị, cũng không phải chốn giàu sang, đó là một vùng sông nước đầy nét chân quê, mộc mạc. Trên đường đến trường, ông bà tôi phải băng qua một con sông. Người lái đò đang đợi chúng tôi ở đó. Tôi thấy mặt thầy rạng rỡ hơn thường ngày, phải chăng cũng vì hôm nay, ngày mà người ta gọi là “ tựu trường” – trong tâm trí tôi. Trên thuyền có rất nhiều học sinh và phụ huynh. Tôi để ý từng nét lo lắng trên khuôn mặt lũ trẻ, kể cả những đứa đã từng cùng tôi thả diều, cùng với sự chăm chú của những người lớn như bà tôi. Điều đó làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng vì thế mà càng làm tôi trăn trở hơn. Tâm hồn tôi lúc ấy trĩu nặng nhưng rồi nhẹ bẫng như cánh hoa tươi thắm trong nắng mai và sương sớm vì có bà ngoại bên tôi cùng sóng nước.

Đang miên man suy nghĩ, chợt tiếng bác lái đò gọi to làm tôi giật mình: “Xuống đi, chúc vui vẻ”. Câu nói ấy quen thuộc lắm vì lần nào đi đò tôi cũng nghe nhưng hôm nay Sao câu nói ấy in đậm trong tâm trí tôi đến thế? Nó như một động lực giúp tôi mạnh mẽ hơn trong tâm trạng hiện tại. Tôi mạnh dạn chủ động nắm tay nàng bước xuống thuyền. Một làn gió nhẹ thổi qua, xua đi cái nóng nực khi ngồi trên thuyền và tâm trạng háo hức. Ồ, đó là trường học, nơi tôi sẽ đến. Tôi lờ mờ nhận ra vì nó khang trang và rộng lớn hơn bất cứ ngôi nhà nào tôi từng thấy. Cô xoa đầu tôi và nói nhỏ: “Em ơi, đây là trường của chúng ta. Đây sẽ là nơi trau dồi đạo đức và tri thức.” Tôi nghĩ mãi câu đó mà khúc sau vẫn không hiểu, tôi nghĩ đó là một câu nói có nghệ thuật mà các anh chị trong làng thường nói bằng thơ, quả thật tâm trạng tôi mỗi lúc một thay đổi. cảm thấy sợ hãi nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ bủn rủn.Tôi vẫn cố gắng nhún nhảy theo bước chân của cô.Đi được một lúc, ngôi trường đã hiện ra rõ ràng trước mắt chúng tôi.Trước mặt tôi là một cổng trường lớn với hàng chữ thảo đang viết. Xung quanh là hàng trăm học sinh khác với bao tâm trạng và suy nghĩ. Bạn ôm chân mẹ, bạn khác khóc. Chợt sau lưng có tiếng khóc, tôi liền chạy đến ôm mặt mẹ mà nghẹn ngào không thể tả. Nước mắt tôi trào ra Nhưng nhớ đến lời cha mẹ vẫn âu yếm cùng cô dỗ dành, tôi lại mạnh dạn lau nước mắt, mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi về phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn cô, rồi cô khẽ nói: “Bà ngoại cho cháu vào lớp. Đó là lớp học của tôi.” Giọng nói ấm áp, mềm mại và ngọt ngào của cô ấy làm tôi nhớ đến mẹ tôi. Tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo cô và cảm nhận mùi áo dài của cô.

Vừa bước vào lớp, tôi nhìn ra cửa sổ thấy bóng dáng thân thương của bà trong lớp học đông đúc đang cố dặn dò các cháu cẩn thận trước khi ra khỏi cổng trường. Cô ấy cũng nhẹ nhàng nói với tôi: “Em hãy cố gắng ở lại cho tốt, trưa anh qua đón em”. Câu nói của cô ấy khiến tôi không còn sợ hãi nữa. Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói ngọt ngào ban nãy. Thì ra là cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng em không còn băn khoăn gì nữa, em hoàn toàn bình tĩnh và chúng em bắt đầu làm quen với thầy.

Dàn ý viết văn lớp 1 lớp 8 đề 2 chắc chắn là tài liệu mà các em cần tham khảo khi học lớp này!

Xem thêm: strengthening là gì

Hướng dẫn soạn bài tập số 1 lớp 8 đề 1 với chủ đề kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học do trường Nhà trẻ - Mẫu giáo Hà Nội biên soạn cho các bạn tham khảo